Lượt thăm:239923850   Đang Online: 720

Số lượt xem: 4907
Gửi lúc 09:56' 04/11/2011
“Vương quốc hoa ăn thịt người” ở Yên Bái

Nhìn khắp Bản Mù chỉ thấy bạt ngàn màu tím và trắng đẹp đến nao lòng của “loài hoa ăn thịt người”.


Trong vùng “tam giác vàng” ở Việt Nam, xã Bản Mù (Trạm Tấu, Yên Bái) được biết đến là nơi trồng thuốc phiện nhiều nhất vùng Tây Bắc. Nơi đây, từng có thời kỳ đồng bào trồng thuốc phiện trên nương, trong vườn như người miền xuôi trồng rau.

Tím trời anh túc

6 năm trước, bỏ ngoài tai mọi lời khuyên ngăn của một đồng chí công an huyện Trạm Tấu rằng đường đất nguy hiểm, rằng tính mạng không bảo đảm, tôi cứ nhằm con đường nhỏ xíu, dốc ngược vào xã Bản Mù mà đi.


Nương thuốc phiện ở Bản Mù từng nhiều hơn nương ngô, nương lúa. 

Theo đồng chí công an, những đối tượng trồng, buôn bán thuốc phiện có thể sẽ “xử lý” những người lạ mặt vào vùng đất này.

Trung tâm xã Bản Mù nằm ở bản Mù Thấp, cách thị trấn Trạm Tấu 24km. Ngày đó, chỉ có cách đi bộ hoặc bám đuôi ngựa mà đi, bởi chưa có đường đi xe máy, lại quá dốc và nhỏ.

Bản Mù nằm trên đầu nguồn dòng suối Thia, một số bản nằm ở độ cao gần 2.000m. Vùng đất này lúc nào cũng chìm nghỉm trong mây mù, nên có tên như vậy.

Tuy nhiên, từ trung tâm xã Bản Mù, để đến được bản xa nhất như Giàng La Pán, Háng Chi Mua, Tàng Ghênh, nằm trong vùng giáp ranh với Phù Yên và Bắc Yên của Sơn La thì phải mất một ngày đi bộ liên tục.


Xưa kia, trẻ em lên 10 ở Bản Mù đã biết hút thuốc phiện. 

Chỉ có những người Mông, như loài dê núi mới có đủ sức khỏe đi vào khu vực đó. Chính bởi sự heo hút mà từ nhiều năm nay, nơi đây trở thành “vương quốc” của loài cây thuốc phiện.

Trên nền đất đá vôi, lớp mùn dày, quanh năm chìm trong mây mù sương núi, lạnh giá, nên không loài cây gì lớn nhanh, cho năng suất cao như cây thuốc phiện.

Mùa đông, sương muối lạnh tê tái, tuyết phủ trắng trời, nước đóng băng thành cục lẫn trong đất, đến cỏ cũng phải khô héo, vàng úa, nhưng kỳ lạ thay, chỉ cần rắc hạt xuống đất, anh túc nảy mầm và lớn như thổi.


"Hoa ăn thịt người" từng mọc bát ngát ở Bản Mù. 

Ngày đó, tôi đã đi dọc con suối Hát Lừu bắt nguồn từ ngọn núi “máy bay rơi” có tên U Bò ở khu vực giáp ranh 3 huyện Phù Yên, Bắc Yên và Trạm Tấu, đi qua các bản làng Mông trước con mắt soi mói của những kẻ trồng, chế biến thuốc phiện.

Tôi đã nhận ra rằng, nơi đây, cây anh túc được trồng bạt ngàn trên nương, trong vườn, sau nhà. Anh túc mọc lan cả ra ven suối, ngay bên đường đi. Nhìn khắp Bản Mù chỉ thấy bạt ngàn màu tím và màu trắng của hoa anh túc, loài hoa “ăn thịt người” rất đẹp.

Phó Chủ tịch xã Sùng A Tính bảo rằng, trồng thuốc phiện không tốn nhiều công chăm sóc lại cho thu nhập rất cao, nên người Mông ở Bản Mù trồng thuốc phiện rất nhiều.  


Nương thuốc phiện bạt ngàn ở "tam giác vàng" Phù Bắc Yên. 

Đồng bào bản Mù không những trồng thuốc phiện để đáp ứng cho hàng trăm con nghiện trong xã mà còn đem bán như một thứ hàng hóa để kiếm tiền. Tiền kiếm được từ việc trồng thuốc phiện nhiều hay ít không ai rõ, chỉ biết rằng, đến nay Bản Mù vẫn có tới 70% số hộ đói.

Tôi vào một căn nhà lợp gỗ pơ-mu thấp lè tè nằm ở ngay đầu bản Giàng La Pán. Chủ nhà là Sùng A Chư, 50 tuổi, đang nằm còng queo dưới đất, quấn chiếc chăn nát bươm. Mấy chiếc bàn đèn nằm ở góc nhà.

Tôi lay mãi ông Chư mới thò đầu ra khỏi chăn bảo: “Thuốc nó vật ta quá nên ta không dậy được. Ta nằm ngủ chờ con trai mang thuốc phiện về cho ta hút ta mới có sức ngồi dậy”.

50 tuổi, nhưng ông Chư đã có thâm niên nghiện 40 năm. Vợ và 5 người con cả trai lẫn gái của ông đều nghiện tất.

Tôi hỏi: “Cả nhà cùng nghiện thế thì lấy đâu ra thuốc mà hút?”. Sùng A Chư chả ngại, nói luôn: “Nhà ta phải trồng thuốc phiện mới có thuốc hút chứ”. “Cả bản Giàng La Pán đều nghiện à?”. Lão Chư bảo: “Tổ tiên bản ta đều biết hút thuốc phiện, nên từ già đến trẻ bản ta cũng đều hút thôi”.


Hoa thuốc phiện. 

Càn quét anh túc

Theo thống kê của các cơ quan chức năng, cho đến hết năm 2005, cây anh túc đã được xóa bỏ hoàn toàn tại Việt Nam. Thế nhưng, thực tế, trong thời gian đó, xã Bản Mù vẫn là một “vương quốc” bạt ngàn hoa anh túc.

Trước tình trạng thuốc phiện mọc tím trời ở Bản Mù, đầu năm 2007, Công an tỉnh Yên Bái đã chỉ đạo và phối hợp với Công an huyện Trạm Tấu, cùng các lực lượng liên ngành “đột nhập” vào xã Bản Mù để tiêu diệt loài hoa giết người này.


Vườn thuốc phiện mới gieo trồng. 

Sau nhiều ngày ăn rừng ngủ thác với nhiều đợt càn quét, con số diện tích triệt phá cây thuốc phiện được công bố khiến nhiều người giật mình.

Đoàn công tác đã triệt phá được tổng cộng 130ha cây thuốc phiện ở vùng “tam giác vàng” phía Trạm Tấu. Trong số đó, 95ha thuộc xã Bản Mù.

Số diện tích còn lại nằm ở khu vực giáp ranh của ba huyện, sâu trong rừng già, nhiều nhất là khu vực “máy bay rơi”. Tuy nhiên, phần lớn diện tích nằm ngoài xã đó cũng là do đồng bào Bản Mù gieo trồng.

Trong khi đó, cả xã Bản Mù chỉ có 88ha lúa, ít hơn diện tích trồng thuốc phiện. Những cán bộ tham gia triệt phá cây thuốc phiện nói vui: “Có lẽ người Bản Mù hút thuốc phiện để sống chứ không phải ăn cơm!”.

Trong đợt triệt phá cây thuốc phiện năm 2007, lực lượng liên ngành đã vấp phải sự chống đối quyết liệt của những kẻ trồng loài “hoa ăn thịt người” này.


Không có thuốc hút, con nghiện vùng cao nằm vật vạ. 

Chúng đã đặt bẫy súng kíp ở khắp nơi để giết cán bộ. Thậm chí, 4 tên gồm Tráng A Hanh, Tráng A Su, Tráng A Sử và Tráng A Tràng đã đốt rừng từ nhiều hướng để “nướng” đoàn cán bộ.

Hành động của chúng đã khiến hàng trăm ha rừng nguyên sinh bị thiêu trụi. Tỉnh Yên Bái đã phải huy động một lực lượng lớn mới dập tắt được đám cháy.

Cũng may, sau hai ngày chiến đấu với ngọn lửa, có sự hỗ trợ của những cơn mưa rào lớn, đám cháy mới được dập tắt.

Trong quá trình vào rừng chữa cháy, đoàn cán bộ lại phát hiện thêm hàng chục ha thuốc phiện nữa.


Những chiếc bàn đèn như thế này còn rất nhiều ở Bản Mù. 

Giờ trở lại Bản Mù, đã có đường ôtô mới toanh vào tận trung tâm xã. Tôi phóng xe máy chừng một tiếng đồng hồ đã lên đến nơi.

Chính quyền tỉnh làm con đường này với quyết tâm đưa ánh sáng văn minh đến với Bản Mù và để việc triệt phá thuốc phiện dễ dàng hơn.

Bí thư xã Sùng A Phang bảo rằng, sau đợt triệt phá thuốc phiện rất “hoành tráng”, chúng tôi đã tổ chức đi cai tập trung cho 40 người. Nhiều người trong số đó đã đoạn tuyệt được với nàng tiên nâu.

Từ năm 2008 đến nay, cứ đến đầu tháng 11 cho đến tháng 2 năm sau, lực lượng liên ngành đều vào Bản Mù triệt phá cây thuốc phiện, song “thành tích” triệt phá mỗi năm chỉ là trên dưới 2ha.

Tôi hỏi Sùng A Phang rằng: “Với lượng triệt phá ít như vậy liệu có phải cây thuốc phiện được trồng ở Bản Mù ít hơn so với ngày trước?”. Sùng A Phang bảo, đồng bào Bản Mù đã ít trồng thuốc phiện để buôn bán, nhưng có thể vẫn lén lút trồng để hút.

Bản Mù vẫn còn nhiều người nghiện lắm! Tôi hỏi mấy ông già nằm còng queo ôm bàn đèn, những người Mông vốn chân chất cứ nói thật: “Không trồng lấy gì mà hút!”.

Để lực lượng liên ngành không phát hiện được, họ đem hạt anh túc vào tận vùng “tam giác vàng” để gieo. Loài cây “ăn thịt người” vẫn còn ẩn hiện nở hoa trên những vách núi, khe suối trong đại ngàn Tà Xùa Phù Bắc Yên.


Các cụ già vào rừng trồng… thuốc phiện

Chỉ trong một đợt triệt phá cây thuốc phiện, đoàn cán bộ đã tóm được cả chục cụ già ẩn nấp trong rừng để “canh tác” cây anh túc.

Ở nước ta, có một khu vực vô cùng hiểm trở, giáp ranh giữa 3 huyện, gồm Bắc Yên, Phù Yên của Sơn La và Trạm Tấu của Yên Bái, được mệnh danh là “vương quốc pơ-mu”. Nơi đây, cũng được mệnh danh là “tam giác vàng” của Việt Nam, bởi nó là vùng đất hiện còn nhiều cây thuốc phiện nhất.
 

Xã Suối Tọ nằm trên lưng chừng núi, giáp đại ngàn Phù Bắc Yên.

Các lực lượng gồm công an, quân đội, dân quân, chính quyền từ thôn bản đến tỉnh Sơn La, thậm chí cả Cục C17 ra sức triệt phá từ nhiều năm nay, song số lượng cây anh túc vẫn còn rất nhiều ở khu vực này.


Trồng thuốc phiện để hút

Có ba hướng để vào khu vực “tam giác vàng”. Hướng thứ nhất đi từ Phù Yên, lên xã Suối Tọ, rồi cứ đường rừng mà đi. Hướng thứ hai từ xã Háng Đồng của huyện Bắc Yên và hướng thứ ba từ xã Bản Mù của huyện Trạm Tấu.

Đường lên Suối Tọ chẳng khác nào đường lên trời. Suối Tọ là lãnh địa của người Mông. Những bản làng chìm nghỉm trong đại ngàn pơ-mu, ở độ cao trên dưới 2.000m so với mặt nước biển.

Trên độ cao này, quanh năm mây mù bao phủ, khí hậu ẩm ướt, giá lạnh, rất phù hợp với cây thuốc phiện.


Hỏi chuyện trồng cây thuốc phiện, Chủ tịch xã Sồng A Lừ bảo: “Xã mình ngày xưa trồng thuốc phiện nhiều lắm. Giờ trồng ít rồi, nhưng vẫn còn. Mình chỉ mong Nhà nước nghĩ được một loại thuốc rồi cho máy bay đi rải khắp nơi để diệt tận gốc loài cây quái ác này”.

Là lãnh đạo xã 10 năm nay, nhưng Sồng A Lừ vẫn giữ được phẩm chất của người Mông là thật thà như đếm. Sồng A Lừ kể thẳng rằng: “Xã mình từng nghiện nhiều lắm. Không trồng thuốc phiện thì lấy gì mà hút. Năm cao điểm, xã có tới 170 người nghiện, bố đẻ mình cũng từng bị con ma thuốc phiện hành hạ…”.


Theo Sồng A Lừ, từ ngày Nhà nước phát động phong trào tìm diệt cây thuốc phiện, Suối Tọ trở thành điểm được phát động đầu tiên.
 

Hoa anh túc được trồng cả trong vườn nhà ở Suối Tọ.

Sồng A Lừ nhớ, cách đây 10 năm, khi mới 25 tuổi, là Phó Chủ tịch xã Suối Tọ, có một đoàn cán bộ, toàn là các quan chức ở Bộ Công an, Công an tỉnh Sơn La, huyện Phù Yên, cùng lên xã Suối Tọ phát động nhân dân xóa bỏ cây thuốc phiện.

Các cán bộ gương mẫu đi đầu, gói cơm nắm, thịt hộp, balô, túi ngủ trèo qua đỉnh Pay Trò cao hơn 2.000m, quyết tâm vào vùng “tam giác vàng” tiêu diệt cây thuốc phiện. Trong đợt đó, đích thân Lừ cùng một số cán bộ xã phải khiêng một vị cán bộ bụng to ra khỏi rừng vì ông không thể leo núi được nữa.


Đợt ấy, hàng trăm ha thuốc phiện đã bị phát hiện, tiêu hủy và cũng từ đó người ta mới biết đến một vùng đất vẫn còn bạt ngàn thuốc phiện bị bỏ quên.  

Cũng kể từ sau đợt phát động đó, dù trung ương, tỉnh, huyện đã ít quan tâm hơn, song Sồng A Lừ vẫn quyết tâm chỉ đạo các cán bộ xã hàng năm nhiều lần vào “tam giác vàng” tìm diệt loài cây giết người này.

Sồng A Lừ muốn cứu đồng bào Suối Tọ khỏi con ma thuốc phiện, cứu cả bố mình nữa, dù đã 70 tuổi vẫn bị nàng tiên nâu hớp mất hồn.


Với quyết tâm của các ban ngành trong xã, từ một vùng mà nương thuốc phiện nhiều hơn nương lúa, giờ đây, cây anh túc mỗi ngày một vắng bóng và số lượng người nghiện cũng ít dần. Bố đẻ của chủ tịch xã Sồng A Lừ cũng vừa cai nghiện thành công.

Như đợt triệt phá đầu năm 2010, lực lượng tìm diệt thuốc phiện đi suốt cả tuần trong rừng mà chỉ triệt phá được vài ngàn mét vuông cây anh túc. Tất nhiên, đó chỉ là con số vô cùng nhỏ so với diện tích trồng cây thuốc phiện trong thực tế, bởi để đi hết được ngóc ngách rừng già, theo lời Sùng A Lừ, phải cần tới vài chục năm cuốc bộ liên tục không nghỉ.

Cụ già trồng thuốc phiện

Theo Sồng A Lừ, những đối tượng nghiện cao tuổi hầu như không cai được. Họ đã nghiện quá lâu rồi, nên vẫn lén lút trồng thuốc phiện trong rừng sâu.

Họ vào tận vùng giáp ranh giữa ba huyện dựng lều, làm nương, rồi trồng thuốc phiện để hút, hút không hết thì đem bán kiếm tiền. Đấu tranh với những đối tượng này vô cùng khó khăn, vất vả, thậm chí, có thể nói thẳng ra là không có hiệu quả.


Trong những đợt triệt phá cây thuốc phiện, đoàn cán bộ xã thường xuyên tóm được cả chục cụ già ẩn nấp trong rừng để “canh tác” cây anh túc.
 

Ông Sồng Dạ Sếnh, bố Chủ tịch xã Sồng A Lừ và bộ bàn đèn thuốc phiện theo ông mấy chục năm nay. Ông Sếnh vừa mới cai được thuốc phiện.

Mới đây, sau 5 ngày đêm cuốc bộ trong đại ngàn pơ-mu, đến cánh rừng giáp với bản Xá Là Nhì của Trạm Tấu, đoàn công tác đã bắt quả tang 3 cụ già đang dẫy cỏ chăm sóc nương thuốc phiện. Một cụ tên Giàng A Sính, 76 tuổi, vợ cụ Sính, 78 tuổi và một cụ nữa tên là Giàng A Pho, 77 tuổi.

3 cụ già dựng một cái lều, đốt rừng trồng ngô, sắn để lấy cái ăn, trồng thuốc phiện để lấy cái hút và để bán kiếm tiền. Lúc đó, cây thuốc phiện đã cao 50cm và bắt đầu ra quả.


Khi đoàn công tác ập đến hỏi: “Nương thuốc phiện này là của ai?”. 3 cụ già chẳng chối đây đẩy như đám ranh ma khác mà hồn nhiên nhận ngay: “Thuốc phiện của già đấy! Trồng gần chúng mày không cho, già phải đi thật xa để trồng, thế mà chúng mày vẫn tìm thấy thì già biết phải trồng ở đâu bây giờ?”.

Khi các cán bộ xã dùng gậy phạt ngang thân cây thuốc phiện, 3 cụ già cứ chạy theo khóc lóc van xin rất… thương tâm. Tổng số diện tích thuốc phiện mà 3 cụ trồng lên tới 600m2.

Với số diện tích này, thừa sức để khởi tố và 3 cụ già phải ngồi trại mọt gông. Tuy nhiên, xét tuổi tác các cụ, các cán bộ xã chỉ lập biên bản báo cáo huyện, rồi phạt hành chính mỗi cụ 500 ngàn đồng vì tội trồng thuốc phiện và 100 ngàn đồng tội phá rừng. 

Sau vụ ấy, cả ba cụ đều đã về nhà, nhưng các cụ có tái trồng thuốc phiện hay không thì không rõ.

Rồi vợ chồng cụ Tráng A Tu, đều đã 80 tuổi, ở bản Suối Tọ, cũng chống gậy dìu nhau vào tận rừng già để trồng thuốc phiện.

Khi hai vợ chồng cụ Tu đang nhổ cỏ ở vườn thuốc phiện, Phó bí thư đoàn Sồng Văn Lanh xông đến bắt quả tang. Hai cụ trồng tổng cộng 40m2.

Thấy cán bộ đến, vợ chồng cụ Tu khóc như mưa: “Ông biết ông vi phạm rồi, nhưng ông xin các cháu tha cho. Các cháu có nhổ thì cứ nhổ chứ đừng vứt đi, để ông mang cây về nấu nước uống, chứ không có nó, ông chết mất!”.      

Đợt gần đây nhất là vụ tóm cụ Dình, 80 tuổi, ở bản Suối Dinh, khi cụ đang chiết nhựa từ mảnh nương thuốc phiện rộng 100m2 giữa rừng già.

Khi bắt quả tang, cụ cũng khóc lóc khiếp lắm. Phá nương thuốc của cụ rồi, thương quá, Chủ tịch xã Sồng A Lừ biếu cụ 50 ngàn đồng để mua thức ăn bồi dưỡng.

Từ khi nương thuốc phiện của cụ Dình bị phá, không thấy cụ lên nương nữa mà cứ nằm bẹp ở nhà.

Tôi nhờ Sồng A Lừ dẫn đến nhà cụ Dình, nhưng Lừ bảo, cụ Dình vừa mất xong. Lừ cũng không rõ cụ chết vì bệnh tật, già yếu hay vì không có thuốc phiện hút.









Tác giả: DHT - Sưu tầm

Các tin khác



«Quay lại

↑ Top


Video

Liên kết hữu ích

Tỷ giá ngoại tệ

MuaBán
Source vietcombank.com.vn

Quảng cáo

HANDICO6
DỰ ÁN C1 KHU ĐÔ THỊ TRUNG HOÀ NHÂN CHÍNH
DỰ ÁN C2 TRUNG HOÀ – NHÂN CHÍNH
DỰ ÁN 1152 – 1154 ĐƯỜNG LÁNG
Dự án C1
Dự án C1
Dự án C2
DỰ ÁN C2 TRUNG HOÀ – NHÂN CHÍNH
Dự án C2