Bí ẩn thế giới “ma rừng” và những khu “rừng ma”Phần 1 : Rừng maBên dãy đại ngàn Trường Sơn thâm u, chuyện “rừng ma - ma rừng” vẫn đặc quánh
trong tâm thức của các dân tộc Xê Dăng, Ca Dong, Vân Kiều, tộc người Mày...
Giữa trời chiều, miền cao Nam Trà My (Quảng Nam) đón chúng tôi bằng cơn mưa rừng tầm tã. Ánh nắng vụt tắt để lại khoảng thâm u giữa những dãy đồi núi trập trùng. Các bản làng xã Trà Mai (Nam Trà My) nằm cách xa trung tâm huyện càng thêm khó khăn bởi đoạn đường trơn trượt, thỉnh thoảng vọng bên tai những tiếng chiêm muông kêu rít, vỗ cánh bay phành phạch. Thấy khách lạ, già làng Đinh Văn Cường, nóc Tăk Ngo ngờ ngợ mời chào. Nhưng vừa nghe ý định tìm hiểu “rừng ma” trên địa bàn, sắc mặt già Cường bỗng trùng xuống. “Chịu thôi, không ai dám vào đó đâu. Ngay cả chỉ đường cho cán bộ vào đó cũng không được” - Già Cường lắc đầu. Khó khăn lắm, chúng tôi mới nài nỉ được Đinh Văn Bát (28 tuổi) một thanh niên bản địa đồng ý dẫn đến khu “rừng ma”. Nhưng anh này mặc cả: “Phải chờ sáng đã, mặt trời đứng bóng. Chừ gần tối rồi, có cho tiền tôi cũng không dám dẫn đi”. Qua con đường nhỏ hẹp, vượt một đoạn dốc khúc khuỷu cách xa bản làng, Đinh Văn Bát với tay chỉ xa về khu rừng nằm sát bên dòng sông nham nhở sỏi đá, chênh chếch dưới ngọn núi Ngọc Linh. “Rừng ma” đó, mình chỉ dám dẫn đến đây được thôi” - Sự can đảm của Bát cũng cũng bị giới hạn trước nỗi ám ảnh “rừng ma” của bản làng.
Chúng tôi chợt nhớ lại lời anh Bát từng căn dặn “Ở “rừng ma” này, bất kỳ gốc cây nào cũng có thể là nơi chôn cất người chết. Người nhà đánh dấu bằng vật riêng và chỉ họ mới nhận ra được”. Gần một tiếng đồng hồ trong khu rừng ma Tăk Ngo, dù không tin lắm vào sự ám ảnh, rùng rợn của céic, “ma rừng” chúng tôi vẫn đành phải quay về vì không biết đang đi trên những “phần mộ” của ai. Nghĩa địa trong "rừng ma" Cuộc “thám hiểm rừng ma” phải được thực hiện sau cùng sau những đêm ngồi dài bên bếp lửa bập bùng của già Cường để nghe những chuyện không đầu không cuối về thế giới của céic, “ma rừng”. Bởi lẽ, già Cường quả quyết: “Nếu đã vào rừng ma thì nhất quyết không được trở lại làng. Không được quay trở lại đường cũ, nếu không con ma rừng sẽ theo cán bộ để về đây, làm dân bản ốm đau, chết yểu”. Đã hơn 70 mùa rẫy, chuyện “rừng ma” càng thêm đặc quánh trong tâm thức của vị già làng Đinh Văn Cường và dân bản. Đêm triền rừng lạnh buốt, hơi ấm của bếp lửa chẳng xua tan được cái lạnh và sự sợ hãi theo từng câu chuyện của già Cường. “Đối với người Ca Dong hay Xê Đăng vùng này, chết nghĩa là hết, không chút vấn vương gì. Người chết phải được trai tráng trong làng mang đi thật nhanh, thật xa để con “ma rừng” không kịp theo về. Ngay một chôn xong phải được nấp bằng không được vun nấm để mọi người không còn lui tới nữa” - Giọng già Cường lẩy bẩy.
Theo tập tục của người Ca Dong, người chết khi chôn xong, thanh niên phải vào rừng tìm cho bằng được cây tầm phục (loại cây mọc loang dại) để nguyên lá cắm phần ngọn xuống hố chôn, gốc rễ lên trời để thể hiện sự sống đã chấm dứt. Trai tráng trong làng đi chôn người chết xong phải tắm ở con suối đầu nguồn, uống rượu giữa rừng rồi cắt đường khác trở về bản. Những người còn lại trong làng sẽ tụ tập đến nhà có người chết để mổ heo gà, ăn uống. Suốt ba ngày, dân bản không đi nương, đi rẫy chỉ tụ tập ở nhà ăn uống để xua tan nỗi ám ảnh về cái chết, không được vấn vương với người đã chết. Giọng già Cường nghiêm nghị: “Đã là phụ nữ thì không bao giờ
được bén mảng đến “rừng ma”, nếu không céic sẽ nổi giận. Ngay khi nhà có người
chết, nếu nhà toàn con gái thì trai bản sẽ đảm nhận việc chôn cất” Vừa trở về bên bếp lửa, ông Đinh Văn Loang (74 tuổi, bản Tăk Ngo) vội đóng kín cửa căn nhà sàn, cời thêm than cho không khí thêm ấm nóng để bắt đầu chuỗi dài câu chuyện về nỗi ám ảnh của céic, “rừng ma”. “Hơn 30 mùa rẫy trước, cả bản làng bên cạnh vì uống nước suối từ khu rừng ma chảy ra đã trở lên điên dại, nhiều người tự nhiên rụng răng, rụng tóc, da mặt xanh xao, dịch bệnh biến thành con ma rừng rồi chết” - giọng Già Loang run rẩy. Như để làm tin, ông Loang kể tiếp: đã lâu rồi, có người đi săn heo rừng, chưa kịp mừng vì bắn được heo rừng đã tá hỏa khi phát hiện trên hai lanh con heo còn cắm sọ người. Không ai dám mang con heo về, vì họ biết, nó đã đi ra từ “rừng ma”, nó đã lật tung những hố chôn người chết làm kinh động đến thế giới của céic. Dân trong bản biết chuyện đổ xô đến cúng vái. Nghe nói, gã thợ săn đó bị điện loạn cho đến chết, còn dân bản thì liên tục ốm đau, dịch bệnh, chỉ đến khi dời làng đến ba ngọn núi khác, họ mới trở lại làm ăn yên ổn. Già Cường góp chuyện, ngay đến chim muông ở những khu rừng ma nếu phát ra tiếng kêu lạ thì y như rằng trong tuần đó cả bản sẽ có người chết. Đó là tiếng gọi của céic, lúc đó chỉ có bịt tai lại mới mong không bị céic đưa đi. Câu chuyện thêm dài theo cái lạnh miền sơn cước. Chúng tôi hỏi thử tên tuổi của những nhân vật trong câu chuyện trên, nhưng ai cũng lắc đầu: lâu rồi, chẳng ai nhớ nổi đâu (!). Thực tế, qua những khu rừng ma nằm nép mình dưới chân núi Ngọc Linh, những câu chuyện mang nét huyễn hoặc, hoang đường nhưng sự ám ảnh của người Ca Dong, Xê Đăng về “rừng ma”, về thế giới của céic thì có thật.
Phần 2 : ÁM ảnh chuyện con sơ sinh bị chôn sống ở " Rừng ma " Nỗi đau “rừng ma” Đặc biệt, tại bản Cà Ròong 1 (xã Thượng Trạch), ông Y Hoi (73
tuổi) đến giờ vẫn mang nỗi đau vì phải mất cùng lúc hai đứa con trai kháu khỉnh
cùng người vợ cũng chỉ vì lời nguyền con ma rừng. Một ngày cuối tháng 9/1989, bà
Y Bắp, vợ ông Hoi sau khi sinh đôi được 2 đứa con trai thì kiệt sức rồi chết. Cả
bản hung hãn kéo đến buộc Y Hoi phải chôn 2 đứa trẻ. Hơn 20 mùa rẫy, nhưng tiếng
của già làng vẫn còn văng vẳng bên tai ông như nỗi ám ảnh khôn nguôi “Mày không
đem chúng đi chôn thì cả làng này sẽ bị con “ma rừng“ về “nguyền” chết
hết.
Theo “luật” để được vào “rừng ma”, ngay già làng phải họp bàn, xin phép. Nếu phát hiện người nào cố ý vào sẽ bị phạt nặng. Để thực tế “rừng ma” với cư dân bản địa là điều không dễ dàng. Chúng tôi phải mua đầy đủ các vật cúng tế: gà, hương để Già Pả Chiên (73 tuổi), già làng bản Pa Roi làm lễ xin phép. Nhưng khi dẫn vào rừng ma ông vẫn đầy lấm lép. Vừa thấy khu rừng cao, cổ thụ bên cạnh Trạm biên phòng A Dơi, già Chiên nhảy bổ về phía tường núp vội, tay run rẩy chỉ về khu rừng ma âm u, huyền bí của bản mình. Theo Thiếu tá Hồ Hải Hùng, Trạm trưởng trạm Biên phòng A Dơi:
Bao năm gắn bó với đồng bào, chúng tôi phải chấp hành những quy định đó dọc các
khu rừng ma của họ. Ngay đến người Kinh lên đây làm kinh tế, đơn vị phải thường
xuyên nhắc nhở, vận động để họ không xâm phạm đến “rừng ma” của đồng bào để
tránh những điều không hay xảy ra. Khác với những dân tộc khác, việc cải táng ở
“rừng ma” với người Vân Kiều là điều cấm kỵ. Bởi thế, họ không bao giờ được đụng
chạm đến mồ mả, cây rừng. Phần 3 : "Nữ chúa" thổi độc và bí truyền bài thuốc từ "rừng ma" Quanh các khu “rừng ma” của người Vân Kiều vùng cao Quảng Trị, các “thầy” vẫn âm thầm lưu truyền phương thuốc bí ẩn thổi giải độc, thổi gẫy tay, cầm máu... mà theo họ, muốn càng linh nghiệm thì lấy loại cây mọc sát bên “rừng ma”. “Nữ chúa” thổi độcTrời tối mịt, mụ Chơn (tên thật Hồ Ta Pưng, bản Kớp, xã Hướng Phùng, Hướng Hóa - Quảng Trị) mới cắt rừng trở về nhà, trên tay cầm lá cây để chuẩn bị “thổi” giải độc cho một thanh niên chờ sẵn. Anh Hồ Cất (25 tuổi), người cùng bản không may ba ngày trước, trên đường đi lấy củi bị con rắn cắn vào bàn tay khiến toàn thân đau nhức, cánh tay sưng rộp, chữa miết không khỏi...
Theo chỉ dẫn của mụ, khu “rừng ma” của bản Kớp phải đi qua hai
quả đồi, đến gần bên dòng suối thì nhìn tay trái sẽ thấy cây cối um tùm đó là
“nghĩa địa” của người Vân Kiều trong bản. Mỗi lần lấy lá từ bi, mụ Chơn phải cắt
rừng từ sớm có khi đến tối mịt mới về.
Muốn truyền “thổi” phải ăn các loại con còn sống và có đầu nhưng phải kiêng
ăn các loại cá chìm (sống dưới bùn đất: chình, lươn, trê...) mà chỉ ăn loài cá
nổi như cá mương, diếc, rô...; đồng thời kiêng ăn thịt cầy, mè, gà rừng và các
loại thú, bò sát dữ (hổ, sói, rắn...); khi uống, chỉ được uống nước lấy từ sương
rừng đọng trên các kẽ lá, trường hợp uống nước sông, suối thì phải uống ngược
tức là xoay mình ngược lại với dòng chảy của con sông mới được uống; thậm chí
nếu phát hiện dây phơi quầy áo thì nhất định không được chui qua; không được
dùng tay bẻ cây rừng mà chỉ được dùng rựa, dao chặt cành... Ông Phan Văn Lực, Chủ tịch UBND xã Mò Ó, Đăkrông, Quảng Trị cho biết: “Chuyện người được “thổi” khỏi bệnh là có thật nhưng vẫn chưa có cơ sở nào nghiên cứu cách khoa học. Trước đây do y học chưa được phổ biến ở bản làng, người dân dùng các cách dân gian để chữa trị. Giờ phát triển rồi, xã tuyên truyền, vận động người dân khi bị thương, gặp tai nạn trước hết nên để các cơ sở y tế để điều trị để đảm bảo an toàn tính mạng”.
|